Ngày 18/1 trong giờ học 1 bạn gái học lớp 12 trường cấp 3 Kontum đã bị cô giáo dùng những lời lẻ thiếu văn hóa xúc phạm và gay tổn thương, khiến bạn gái bức xúc đã cầm 1 cây kéo đuổi theo cô giáo, sau đó thì bị cô giáo đòi đuổi học bạn gái ( đây là vợ của hiệu trưởng và là một con cọp cái ) vì thế ngay sau đó bạn gái đả nhảy từ lầu 3 v đất hiện giờ đang nằm bệnh viên đa khoa thành phố Kontum. Được biết bạn gái này đang buồn chuyện gđ là mới hay tin mình không phải là con ruột của người cha đã nuôi mình từ bé đến nay, mặt khác thì mụ vợ hiệu trưởng đã được biết đến với hình mẩu là một mụ tú bà cùng với những lời nói dơ bẩn và không biết sợ bất cứ ai ở trong trường những lời lẻ của mụ đả làm cho một cô gái đang tuyệt vong càng thêm tuyêt vọng hjx mình đang chờ xem kết quả của mụ đó như thế nào, khi mình nghe được chuyện này từ đứa em học ở đó mình đã giận run lên hjx con mụ ác độc.
À quên nói thêm cho các ban hiểu thêm về mụ ta, mụ ta rất ghét con gái và chỉ hay chưởi con gái mà thôi.
Mình đính chính lại 1 chút nha bạn gái đó nhảy từ lầu 3(mình mới sửa ở trên rồi), bị thương nặng ở cột sống, trong lúc bạn gái ấy định nhảy mọi người ra sức cang ngăn thi mụ tú bà lại bảo là "nhảy chết luôn đi"(mình mới nghe cái này là thấy choán váng) là chính xác, còn có thêm một số tin tức nghe được hem bít đúng hay sai là bạn gái đó có để lại 1 lá thư và đồng thời bạn ấy bị........b....d, hjx 2 cái đó thì mình không bít chắc không hay chỉ là tin đồn nửa.
Còn mụ tú bà khốn nạng đó thì giết chết đi là vừa rồi, về phần mụ ta thì tên là Lợi được HS thương yêu đặt cho biệt danh là Lợi Lé ( vì mụ bị lé mà ).
Có ai thắc mắc về chuyên này có thật hay không thì cứ lên google.com đánh từ khóa " nữ sinh nhảy lầu ở KonTum "
Mình đã tìm thấy bức thư như đã hứa các ban đọc thử nha nha
Chiều 18-1-2010 , sau khi học xong tiết thứ 2 môn vật lý ( lúc 2 h 40 phút chiều ), Ng.Th.T.Tr. HS lớp 12A5, đã nhảy từ tầng ba xuống đất.
Lớp 12A5 ở tầng trệt, sau giờ giải lao tiết thứ 2, Tr. đòi chạy lên lầu 3 để nhảy lầu, một nhóm đã chạy theo Tr. để khuyên ngăn, nhưng Tr. cứ một mực không chịu. Tr. bảo nếu các bạn đến gần thì Tr. sẽ nhảy lầu ngay lập tức! Nhà trường điện cho gia đình của Tr. biết, nhưng khi biết mẹ đến thì Tr.đã nhảy từ lầu ba xuống đất.
Tr. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Kontum cấp cứu trong tình trạng đa chấn thương. Nặng nhất là bị gãy một đốt sống lưng, gãy đầu xương chân trái, hiện đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Kontum cấp cứu trong tình trạng đa chấn thương. Nặng nhất là bị gãy một đốt sống lưng, gãy đầu xương chân trái, hiện đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Kontum.
Và đây là những lới nhắn cuối cùng của chị ấy
Sống trong thế giới đồng tính đôi khi làm tôi mệt mỏi lắm chứ...tôi muốn thoát ra lắm chứ. Nhưng...ai cho tôi cơ hội...
từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ tôi nghĩ đến những việc mà một đứa con gái thường làm. tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mua kẹp cài, váy áo, chải chuốt...lúc đó tôi cứ nghĩ do bản tính của tôi sinh ra đã thế...tôi đâu biết thế nào là đồng tính...mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tôi học cấp 2, năm đó là năm lớp 8, tôi không thể hiểu cái cảm giác đó...tôi bắt đầu thích một đứa con gái cùng trường...tôi vô cùng hoảng sợ. và...một thời gian trôi qua...tôi hiểu rằng đó ko là cảm giác nhất thời...tôi quyết định nói lời yêu cô ấy...
đương nhiên là tôi thất bại...tôi đã giữ mối tình đó suốt 4 năm trời...vì mặc cảm lên cấp 3 tôi ko hề chơi thân với ai...tôi tưởng rằng tôi ko còn trong thế giới khác nữa...
QUÉT ĐI CHIẾC LÁ KHÔ, QUÉT ĐI RỒI LÁ LẠI RƠI NHƯ MUỐN QUÊN RỒI LẠI THÔI
sau tết nhỏ đến làm cùng chỗ với tôi...lúc đầu tôi ghét nhỏ vô cùng...chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra thôi...tôi thích nhỏ...đó ko chỉ là cảm giác của tôi...nhỏ cũng thích tôi...nhưng khi tôi nói ra thì nhỏ lắc đầu...tôi ko hiểu...tôi đau đớn tột cùng...tôi ko biết phải nói gì...
thất bại lần nữa, tôi ko muốn tiếp tục nữa.
và một điều tôi ko hề ngờ tới (trên đời này mấy ai học được chữ ngờ)
hôm đó tôi đi mua một chiếc kẹp tóc lần đầu tiên tôi làm việc này, tôi vui vì khi kẹp lên tóc trông nó cũng dễ thương. tối đi làm về, tôi khoe với cả nhà...1 câu nói của ba tôi đã khiến tôi hụt hẫng và tôi đã thề sẽ sống trong thế giới les mãi mãi...
"ĐẸP. NAY CHẢNH DỮ TA. CHẢNH DẬY SAO MÀ HỌC ĐƯỢC"
tôi ko biết lời nói đó là vô tình hay cố ý...nhưng đó nhưng nhát dao đâm vào tâm hồn tôi...lời nói đã cướp đi cơ hội...
quá tức giận tôi nói với ** tôi...tôi ko nhận được gì ngoài lời chỉ trích của **...ba tôi còn chửi tôi...nói rằng nếu là em là mày nãy giờ tao đánh ko chạy kịp. rồi hỏi lại tôi "CHẢNH LÀ GÌ? CHẢNH LÀ NGỰA"
đúng chảnh là ngựa, tôi ko phải là con gái mà...làm sao tôi có thể làm những điều con gái hay làm...
thế giới les là tuyệt vời nhất...
người đời thì sao chứ. "ĐỒ ĐỒNG TÍNH!". người đời nói tôi như vậy đó...đồng tính thì cũng là con người mà...tại sao...?ai sẽ cho tôi cơ hội? nhưng tôi ko cần cơ hội đó nữa...thế giới les..tôi sẽ sống trong đó..mãi mãi
và đây nữa
Ko phải là khoảng thời gian quá dài để gọi là "ngày xửa"
và cũng ko quá lâu để gọi là "ngày xưa"...
...khoảng thời gian để tôi tìm ra chính mình...
..giật mình..hoảng hốt..và sợ...
...tôi chạy trốn chính tôi...và rồi tôi nhận ra..ko có gì đáng sợ cả...là chính tôi có gì ko ổn chứ
...khi nói tôi là ai cho mọi người cùng biết..có thể...
...chấp nhận...hoặc hok chấp nhận...hoặc ghê sợ...hoặc khinh bỉ...tôi hok biết...
...thời gian qua để tôi hiểu rằng tôi quá tàn nhẫn khi chối từ bản thân mình...
đã đến lúc...mọi người phải biết tôi là ai
và tôi muốn mọi người biết rằng tôi tự tin là chính tôi...
...và tôi cũng hiểu rằng mọi người ko thích tôi chỉ vì tôi ko sống thực...
...dù có thể...người đời...nói tôi rằng "ĐỒ ĐỒNG TÍNH"...
nh0k_les chính là Nh0k_AnGeL
...chính là _o0_fly_0o_
...tôi tên thật là Tố Trinh...
CUối cùng là.....
tôi đang gặp một số rắc rối trên lớp...có quá nhiều chuyện xảy ra tôi hơi nản.
giờ đây tôi hok biết phải làm sao đây. cho tôi 1 lời khuyên
Câu chuyện trên là hoàn toàn có thật và nó chỉ mới xảy ra mà thôi
Đây là bài viết cuối cùng mà tố trinh đã viết 01-16-2010, 07:36 PM
.từng ngày...
ngày nào cũng vậy...
đồng hồ vẫn quay...thời gian vẫn trôi...
cứ 6h25 là tôi bắt đầu đi học...
không trễ...chỉ 15p thôi...vậy mà tôi luôn phóng nhanh hết mức có thể...
nhiều khi đo đường...chẳng sao...ngã rồi đứng dậy...thế thôi ...thật đơn giản phải hok ?
...một nhày mới bắt đầu...
...như một thói quen...tôi luôn nhìn xung quanh...láo liên...tìm người quen...tìm một sự thay đổi nào đó trên con đường 1 ngày đi 4 vòng...quá quen đến mức ban đêm tôi có thể đi và né những chỗ hok êm ái dễ dàng...
...tôi luôn tìm một niềm vui nho nhỏ nào đó cho một ngày mới thêm sức sống...
chẳng biết từ bao giờ...chỉ biết từ khi nhận được tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện...với kết quả hok dưới 4 căn bệnh...choáng váng...
nhưng tất cả những điều đó đều hok có gì to tát...
...có ai bất hạn như tôi hok?
bởi...hàng nagỳ đi học cái mà tôi chờ đợi đó là...
...chờ ai đó sẽ mỉm cười với tôi trên con đường đi học
...chờ ai đó sẽ chào tôi...
...tôi chảng cần đi chung tôi...chỉ cần mỉm cười...và chào...của những người bạn,..thế thôi..
điều đó đơn giản mà...vậy mà chẳng có
những ngày đầu...tôi vẫn có bạn...vẫn chào ...vẫn cười...giờ đây
àh thật nực cười...sống 19 năm...19 năm tôi hok có khái niệm mang tên tình bạn...
chẳng có một chút nào cả...
tôi hok biết những người bạn sẽ nói gì với nhau...sẽ trò chuyện những gì...
...sẽ giận nhau như thế nào...sẽ cười ra sao với người bạn của mình
một người luôn tưởng tượng những điều hok thể có vậy mà một tình bạn tôi hok thể tưởng tưởng nó ra sao...
cái hình hài của tình bạn nó trừu tượng quá @!
...có bạn thì vui hok...??
Nguồn: http://www.hihihehe.com/f/showthread.php?t=220224
Mình pos lại nguyên văn rùi đó
Mình xin nói là độ tin cạy cua cái này mình không đảm bảo đau!!
À quên nói thêm cho các ban hiểu thêm về mụ ta, mụ ta rất ghét con gái và chỉ hay chưởi con gái mà thôi.
Mình đính chính lại 1 chút nha bạn gái đó nhảy từ lầu 3(mình mới sửa ở trên rồi), bị thương nặng ở cột sống, trong lúc bạn gái ấy định nhảy mọi người ra sức cang ngăn thi mụ tú bà lại bảo là "nhảy chết luôn đi"(mình mới nghe cái này là thấy choán váng) là chính xác, còn có thêm một số tin tức nghe được hem bít đúng hay sai là bạn gái đó có để lại 1 lá thư và đồng thời bạn ấy bị........b....d, hjx 2 cái đó thì mình không bít chắc không hay chỉ là tin đồn nửa.
Còn mụ tú bà khốn nạng đó thì giết chết đi là vừa rồi, về phần mụ ta thì tên là Lợi được HS thương yêu đặt cho biệt danh là Lợi Lé ( vì mụ bị lé mà ).
Có ai thắc mắc về chuyên này có thật hay không thì cứ lên google.com đánh từ khóa " nữ sinh nhảy lầu ở KonTum "
Mình đã tìm thấy bức thư như đã hứa các ban đọc thử nha nha
Chiều 18-1-2010 , sau khi học xong tiết thứ 2 môn vật lý ( lúc 2 h 40 phút chiều ), Ng.Th.T.Tr. HS lớp 12A5, đã nhảy từ tầng ba xuống đất.
Lớp 12A5 ở tầng trệt, sau giờ giải lao tiết thứ 2, Tr. đòi chạy lên lầu 3 để nhảy lầu, một nhóm đã chạy theo Tr. để khuyên ngăn, nhưng Tr. cứ một mực không chịu. Tr. bảo nếu các bạn đến gần thì Tr. sẽ nhảy lầu ngay lập tức! Nhà trường điện cho gia đình của Tr. biết, nhưng khi biết mẹ đến thì Tr.đã nhảy từ lầu ba xuống đất.
Tr. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Kontum cấp cứu trong tình trạng đa chấn thương. Nặng nhất là bị gãy một đốt sống lưng, gãy đầu xương chân trái, hiện đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Kontum cấp cứu trong tình trạng đa chấn thương. Nặng nhất là bị gãy một đốt sống lưng, gãy đầu xương chân trái, hiện đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Kontum.
Và đây là những lới nhắn cuối cùng của chị ấy
Sống trong thế giới đồng tính đôi khi làm tôi mệt mỏi lắm chứ...tôi muốn thoát ra lắm chứ. Nhưng...ai cho tôi cơ hội...
từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ tôi nghĩ đến những việc mà một đứa con gái thường làm. tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mua kẹp cài, váy áo, chải chuốt...lúc đó tôi cứ nghĩ do bản tính của tôi sinh ra đã thế...tôi đâu biết thế nào là đồng tính...mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tôi học cấp 2, năm đó là năm lớp 8, tôi không thể hiểu cái cảm giác đó...tôi bắt đầu thích một đứa con gái cùng trường...tôi vô cùng hoảng sợ. và...một thời gian trôi qua...tôi hiểu rằng đó ko là cảm giác nhất thời...tôi quyết định nói lời yêu cô ấy...
đương nhiên là tôi thất bại...tôi đã giữ mối tình đó suốt 4 năm trời...vì mặc cảm lên cấp 3 tôi ko hề chơi thân với ai...tôi tưởng rằng tôi ko còn trong thế giới khác nữa...
QUÉT ĐI CHIẾC LÁ KHÔ, QUÉT ĐI RỒI LÁ LẠI RƠI NHƯ MUỐN QUÊN RỒI LẠI THÔI
sau tết nhỏ đến làm cùng chỗ với tôi...lúc đầu tôi ghét nhỏ vô cùng...chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra thôi...tôi thích nhỏ...đó ko chỉ là cảm giác của tôi...nhỏ cũng thích tôi...nhưng khi tôi nói ra thì nhỏ lắc đầu...tôi ko hiểu...tôi đau đớn tột cùng...tôi ko biết phải nói gì...
thất bại lần nữa, tôi ko muốn tiếp tục nữa.
và một điều tôi ko hề ngờ tới (trên đời này mấy ai học được chữ ngờ)
hôm đó tôi đi mua một chiếc kẹp tóc lần đầu tiên tôi làm việc này, tôi vui vì khi kẹp lên tóc trông nó cũng dễ thương. tối đi làm về, tôi khoe với cả nhà...1 câu nói của ba tôi đã khiến tôi hụt hẫng và tôi đã thề sẽ sống trong thế giới les mãi mãi...
"ĐẸP. NAY CHẢNH DỮ TA. CHẢNH DẬY SAO MÀ HỌC ĐƯỢC"
tôi ko biết lời nói đó là vô tình hay cố ý...nhưng đó nhưng nhát dao đâm vào tâm hồn tôi...lời nói đã cướp đi cơ hội...
quá tức giận tôi nói với ** tôi...tôi ko nhận được gì ngoài lời chỉ trích của **...ba tôi còn chửi tôi...nói rằng nếu là em là mày nãy giờ tao đánh ko chạy kịp. rồi hỏi lại tôi "CHẢNH LÀ GÌ? CHẢNH LÀ NGỰA"
đúng chảnh là ngựa, tôi ko phải là con gái mà...làm sao tôi có thể làm những điều con gái hay làm...
thế giới les là tuyệt vời nhất...
người đời thì sao chứ. "ĐỒ ĐỒNG TÍNH!". người đời nói tôi như vậy đó...đồng tính thì cũng là con người mà...tại sao...?ai sẽ cho tôi cơ hội? nhưng tôi ko cần cơ hội đó nữa...thế giới les..tôi sẽ sống trong đó..mãi mãi
và đây nữa
Ko phải là khoảng thời gian quá dài để gọi là "ngày xửa"
và cũng ko quá lâu để gọi là "ngày xưa"...
...khoảng thời gian để tôi tìm ra chính mình...
..giật mình..hoảng hốt..và sợ...
...tôi chạy trốn chính tôi...và rồi tôi nhận ra..ko có gì đáng sợ cả...là chính tôi có gì ko ổn chứ
...khi nói tôi là ai cho mọi người cùng biết..có thể...
...chấp nhận...hoặc hok chấp nhận...hoặc ghê sợ...hoặc khinh bỉ...tôi hok biết...
...thời gian qua để tôi hiểu rằng tôi quá tàn nhẫn khi chối từ bản thân mình...
đã đến lúc...mọi người phải biết tôi là ai
và tôi muốn mọi người biết rằng tôi tự tin là chính tôi...
...và tôi cũng hiểu rằng mọi người ko thích tôi chỉ vì tôi ko sống thực...
...dù có thể...người đời...nói tôi rằng "ĐỒ ĐỒNG TÍNH"...
nh0k_les chính là Nh0k_AnGeL
...chính là _o0_fly_0o_
...tôi tên thật là Tố Trinh...
CUối cùng là.....
tôi đang gặp một số rắc rối trên lớp...có quá nhiều chuyện xảy ra tôi hơi nản.
giờ đây tôi hok biết phải làm sao đây. cho tôi 1 lời khuyên
Ở LẠI HỌC TIẾP VÀ ĐỐI MẶT VỚI KHÓ KHĂN THỬ THÁCH HAY CHUYỂN TRƯỜNG
Câu chuyện trên là hoàn toàn có thật và nó chỉ mới xảy ra mà thôi
Đây là bài viết cuối cùng mà tố trinh đã viết 01-16-2010, 07:36 PM
.từng ngày...
ngày nào cũng vậy...
đồng hồ vẫn quay...thời gian vẫn trôi...
cứ 6h25 là tôi bắt đầu đi học...
không trễ...chỉ 15p thôi...vậy mà tôi luôn phóng nhanh hết mức có thể...
nhiều khi đo đường...chẳng sao...ngã rồi đứng dậy...thế thôi ...thật đơn giản phải hok ?
...một nhày mới bắt đầu...
...như một thói quen...tôi luôn nhìn xung quanh...láo liên...tìm người quen...tìm một sự thay đổi nào đó trên con đường 1 ngày đi 4 vòng...quá quen đến mức ban đêm tôi có thể đi và né những chỗ hok êm ái dễ dàng...
...tôi luôn tìm một niềm vui nho nhỏ nào đó cho một ngày mới thêm sức sống...
chẳng biết từ bao giờ...chỉ biết từ khi nhận được tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện...với kết quả hok dưới 4 căn bệnh...choáng váng...
nhưng tất cả những điều đó đều hok có gì to tát...
...có ai bất hạn như tôi hok?
bởi...hàng nagỳ đi học cái mà tôi chờ đợi đó là...
...chờ ai đó sẽ mỉm cười với tôi trên con đường đi học
...chờ ai đó sẽ chào tôi...
...tôi chảng cần đi chung tôi...chỉ cần mỉm cười...và chào...của những người bạn,..thế thôi..
điều đó đơn giản mà...vậy mà chẳng có
những ngày đầu...tôi vẫn có bạn...vẫn chào ...vẫn cười...giờ đây
àh thật nực cười...sống 19 năm...19 năm tôi hok có khái niệm mang tên tình bạn...
chẳng có một chút nào cả...
tôi hok biết những người bạn sẽ nói gì với nhau...sẽ trò chuyện những gì...
...sẽ giận nhau như thế nào...sẽ cười ra sao với người bạn của mình
một người luôn tưởng tượng những điều hok thể có vậy mà một tình bạn tôi hok thể tưởng tưởng nó ra sao...
cái hình hài của tình bạn nó trừu tượng quá @!
...có bạn thì vui hok...??
Nguồn: http://www.hihihehe.com/f/showthread.php?t=220224
Mình pos lại nguyên văn rùi đó
Mình xin nói là độ tin cạy cua cái này mình không đảm bảo đau!!