HÃY LÀM THEO SỰ MÁCH BẢO CỦA TRÁI TIM
Tặng thằng bạn thân!
Khoảng cách giữa tôi với bố mẹ ngày một dài hơn chỉ vì sự thay đổi đột ngột trong công việc của ông bà. Đầu năm cấp 3 bố tôi được thăng chức ở công ty, mẹ lại được chuyển sang làm việc ở bộ ngoại giao nên chả mấy khi bố và mẹ ở nhà. Sự thăng tiến của bố mẹ thật sự đã cải thiện đáng kể kinh tế gia đình. Chúng tôi đã chuyển sang một căn hộ cao cấp hơn, hiện đại hơn. Thế nhưng sự thay đổi ấy là quá lớn so với một nhóc con mới lớn như tôi đây.
Từ nhỏ tôi đã sống gần gũi bố mẹ, gia đình tôi lúc nào cũng bên nhau, luôn có những bữa cơm đầm ấm, những câu chuyện vui vẻ, những lời an ủi ấm áp của bố mỗi khi tôi buồn, những lời động viên khích lệ tinh thần của mẹ mỗi khi tôi nhụt chí và cả sự lắng nghe chân thành, lời khuyên chính xác của cả bố mẹ mỗi khi tôi tâm sự về một điều gì đấy mà mình thấy vướng mắc dường như không thể giải quyết được. Những ngày tháng trước kia mặc dù ở trong một ngôi nhà không được rộng, không tiện nghi cho lắm nhưng ngôi nhà ấy lại ngập tràn tiếng cười, ngập tràn tình yêu thương.
Hai năm sau đó cái cảm giác là một đứa trẻ hạnh phúc nhất trong tôi đã không còn nữa, chính sự thay đổi đột ngột ấy đã làm tôi thay đổi rất nhiều. Chính vì bố mẹ đi công tác suốt nên đã dần tạo cho tôi thói quen đơn độc. Cả 3 bữa ăn tôi chỉ ăn có một mình, ngay cả xem phim, chơi game cũng thế. Lẽ ra cả gia đình sẽ cùng ăn cơm, tối tối cả nhà cùng xem phim và đôi lúc hai bố con lại chơi game cùng nhau. Thói quen cô độc ấy lại làm ảnh hưởng đến cả mối quan hệ bạn bè trên trường, tôi dường như tránh xa các bạn, ngay cả đến mấy đứa bạn thân cũng dường như không thể chịu nỗi sự thay đổi này của tôi. Tôi đến trường để học, học xong rồi lại ra về, chả thèm nói chuyện với ai dù chỉ là một câu. Ở nhà thì chỉ chúi đầu chúi mũi vào học, dường như tôi muốn có gì đó để làm cho thời gian trôi đi thật nhanh. Kết quả học tập thì lúc nào cũng tốt. Nhưng tôi lại không tìm thấy niềm vui từ điều ấy như bao đứa bạn học khác, bố mẹ tôi xem đó là việc bình thường mà một đứa con như tôi phải đạt được khi được sống trong điều kiện quá đầy đủ như thế này. Tôi hiểu rằng bố mẹ cố gắng làm việc cũng là vì lo cho tương lai của tôi, vì muốn tôi sẽ có một điều kiện đầy đủ để có thể chuyên tâm học tốt. Nhưng một thằng con trai mới lớn như tôi cũng cần phải có sự sẻ chia của bố mẹ chứ. Vật chất tất nhiên là cần thiết trong cuộc sống nhưng tình cảm cũng đâu kém phần quan trọng. Và cũng có thể hiểu bố mẹ không mấy khi quan tâm tôi có thể vì nghĩ tôi là một đứa chín chắn, có thể nói là một ông cụ non. Nhưng tôi chỉ cụ non trong một vài trường hợp và cũng có thể vì tôi quá chu đáo trong mọi việc nên mọi người thường hay nghĩ vậy. Maybe? Có thể hiểu nôm na là như thế, trong hai năm ngắn ngủi ấy đã làm đã làm đảo lộn mọi thứ tôi có, tôi sinh nhật chỉ có một mình, một mình tôi cùng với chiếc bánh kem và rất nhiều món quà bố mẹ gửi về trong ngôi nhà lớn lạnh lẽo. Tôi không cần những thứ ấy. Tôi chỉ muốn bố mẹ bên tôi, cả gia đình sẽ cùng ăn một bữa, chỉ thế thôi. Và điều mong ước đơn giản ấy của tôi bây giờ trở nên quá xa xỉ, chắc chắn sẽ không thể nào thực hiện được. Có lẽ tôi quá nhạy cảm so với một thằng con trai ? Hai năm nay đối với tôi quá dài, mọi sự đổi thay ấy đôi lúc dồn nén tôi đến nghẹt thở. Bên ngoài cứ cố tỏ ra không sao để bố mẹ yên tâm mà làm việc và mỗi lần gặp được bố mẹ là như tôi muốn kể tất cả những mong muốn giản đơn như bao đứa con khác. Rằng :”con muốn bố mẹ có thể ở nhà nhiều hơn, con muốn gia đình sẽ lại có những bữa ăn như trước kia, con muốn bố mẹ sẽ ở bên con trong ngày sinh nhật, con muốn bố mẹ sẽ bên cạnh cổ vũ trong ngày con thi đại học…”.Tất cả mọi thứ tồi tệ đều như đổ ập vào tôi. Bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ day dứt, tôi làm theo sự mách bảo của trái tim, trái tim tôi giờ đây đang cần tình cảm gia đình, đang cần sự quan tâm thực sự của bố mẹ. Tôi nhấc ngay điện thoại gọi cho bố mẹ, nói hết những suy nghĩ, những điều tôi mong muốn trong hai năm nay. Và một điều kỳ diệu đã đến, cả bố và mẹ đều hiểu, ông bà sẽ trở về sớm nhất ngay khi có thể để gặp đứa con trai đang đơn độc một mình. Hai ngày sau, cả bố và mẹ đáp chuyến máy bay sớm nhất trở về. Ngày hôm ấy thật sự tuyệt vời, tôi ôm chầm lấy bố mẹ. Một cái đánh vai nhẹ của bố, một cái xoa đầu đầy trìu mến của mẹ. “Bố mẹ xin lỗi vì luôn nghĩ con đã chững chạc, đã có thể tự lo cho mình và cả công việc bận rộn nhiều khi đã cuốn bố mẹ vào sâu. Từ giờ bố mẹ sẽ cố gắng tối đa để ở cạnh con hết mức có thể. Nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là phải thi đỗ đại học cho bố mẹ”. Tôi đưa tay chào kiểu quân đội:”Vâng, thưa bố mẹ”. Và rồi năm ấy, mối quan hệ giữa tôi với bạn bè cũng được cải thiện đáng kể. Cũng trong năm đấy tôi đã thi đỗ vào Đại Học Bách Khoa, khoa kiến trúc. Vì sao tôi lại thi vào ngành ấy nhỉ? Câu trả lời đơn giản thôi, vì tôi muốn thiết kế nhà cho tất cả mọi người, vì tôi muốn mỗi ngôi nhà tôi thiết kế nên đều sẽ là những lời cầu chúc hạnh phúc của tôi đến mỗi gia đình và vì tôi muốn mọi người đều cảm nhận được cái cảm giác ấm áp mà tôi đang có được khi ở cạnh gia đình thân yêu.
Các bạn à, trong cuộc sống của mỗi chúng ta luôn có những biến cố và nó có thể làm ta thay đổi thậm chí còn làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của ta. Nhưng chắc chắn trong sự xáo trộn ấy cũng sẽ xuất hiện những hướng đi mới cho chúng ta. Điều quan trọng là ta có thể nắm bắt tia sáng tốt đẹp ấy hay không mà thôi. Hãy lựa chọn một hướng đi đúng đắn để đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo của nó nhé! Have a good choice!
Tặng thằng bạn thân!
Khoảng cách giữa tôi với bố mẹ ngày một dài hơn chỉ vì sự thay đổi đột ngột trong công việc của ông bà. Đầu năm cấp 3 bố tôi được thăng chức ở công ty, mẹ lại được chuyển sang làm việc ở bộ ngoại giao nên chả mấy khi bố và mẹ ở nhà. Sự thăng tiến của bố mẹ thật sự đã cải thiện đáng kể kinh tế gia đình. Chúng tôi đã chuyển sang một căn hộ cao cấp hơn, hiện đại hơn. Thế nhưng sự thay đổi ấy là quá lớn so với một nhóc con mới lớn như tôi đây.
Từ nhỏ tôi đã sống gần gũi bố mẹ, gia đình tôi lúc nào cũng bên nhau, luôn có những bữa cơm đầm ấm, những câu chuyện vui vẻ, những lời an ủi ấm áp của bố mỗi khi tôi buồn, những lời động viên khích lệ tinh thần của mẹ mỗi khi tôi nhụt chí và cả sự lắng nghe chân thành, lời khuyên chính xác của cả bố mẹ mỗi khi tôi tâm sự về một điều gì đấy mà mình thấy vướng mắc dường như không thể giải quyết được. Những ngày tháng trước kia mặc dù ở trong một ngôi nhà không được rộng, không tiện nghi cho lắm nhưng ngôi nhà ấy lại ngập tràn tiếng cười, ngập tràn tình yêu thương.
Hai năm sau đó cái cảm giác là một đứa trẻ hạnh phúc nhất trong tôi đã không còn nữa, chính sự thay đổi đột ngột ấy đã làm tôi thay đổi rất nhiều. Chính vì bố mẹ đi công tác suốt nên đã dần tạo cho tôi thói quen đơn độc. Cả 3 bữa ăn tôi chỉ ăn có một mình, ngay cả xem phim, chơi game cũng thế. Lẽ ra cả gia đình sẽ cùng ăn cơm, tối tối cả nhà cùng xem phim và đôi lúc hai bố con lại chơi game cùng nhau. Thói quen cô độc ấy lại làm ảnh hưởng đến cả mối quan hệ bạn bè trên trường, tôi dường như tránh xa các bạn, ngay cả đến mấy đứa bạn thân cũng dường như không thể chịu nỗi sự thay đổi này của tôi. Tôi đến trường để học, học xong rồi lại ra về, chả thèm nói chuyện với ai dù chỉ là một câu. Ở nhà thì chỉ chúi đầu chúi mũi vào học, dường như tôi muốn có gì đó để làm cho thời gian trôi đi thật nhanh. Kết quả học tập thì lúc nào cũng tốt. Nhưng tôi lại không tìm thấy niềm vui từ điều ấy như bao đứa bạn học khác, bố mẹ tôi xem đó là việc bình thường mà một đứa con như tôi phải đạt được khi được sống trong điều kiện quá đầy đủ như thế này. Tôi hiểu rằng bố mẹ cố gắng làm việc cũng là vì lo cho tương lai của tôi, vì muốn tôi sẽ có một điều kiện đầy đủ để có thể chuyên tâm học tốt. Nhưng một thằng con trai mới lớn như tôi cũng cần phải có sự sẻ chia của bố mẹ chứ. Vật chất tất nhiên là cần thiết trong cuộc sống nhưng tình cảm cũng đâu kém phần quan trọng. Và cũng có thể hiểu bố mẹ không mấy khi quan tâm tôi có thể vì nghĩ tôi là một đứa chín chắn, có thể nói là một ông cụ non. Nhưng tôi chỉ cụ non trong một vài trường hợp và cũng có thể vì tôi quá chu đáo trong mọi việc nên mọi người thường hay nghĩ vậy. Maybe? Có thể hiểu nôm na là như thế, trong hai năm ngắn ngủi ấy đã làm đã làm đảo lộn mọi thứ tôi có, tôi sinh nhật chỉ có một mình, một mình tôi cùng với chiếc bánh kem và rất nhiều món quà bố mẹ gửi về trong ngôi nhà lớn lạnh lẽo. Tôi không cần những thứ ấy. Tôi chỉ muốn bố mẹ bên tôi, cả gia đình sẽ cùng ăn một bữa, chỉ thế thôi. Và điều mong ước đơn giản ấy của tôi bây giờ trở nên quá xa xỉ, chắc chắn sẽ không thể nào thực hiện được. Có lẽ tôi quá nhạy cảm so với một thằng con trai ? Hai năm nay đối với tôi quá dài, mọi sự đổi thay ấy đôi lúc dồn nén tôi đến nghẹt thở. Bên ngoài cứ cố tỏ ra không sao để bố mẹ yên tâm mà làm việc và mỗi lần gặp được bố mẹ là như tôi muốn kể tất cả những mong muốn giản đơn như bao đứa con khác. Rằng :”con muốn bố mẹ có thể ở nhà nhiều hơn, con muốn gia đình sẽ lại có những bữa ăn như trước kia, con muốn bố mẹ sẽ ở bên con trong ngày sinh nhật, con muốn bố mẹ sẽ bên cạnh cổ vũ trong ngày con thi đại học…”.Tất cả mọi thứ tồi tệ đều như đổ ập vào tôi. Bỏ qua tất cả mọi suy nghĩ day dứt, tôi làm theo sự mách bảo của trái tim, trái tim tôi giờ đây đang cần tình cảm gia đình, đang cần sự quan tâm thực sự của bố mẹ. Tôi nhấc ngay điện thoại gọi cho bố mẹ, nói hết những suy nghĩ, những điều tôi mong muốn trong hai năm nay. Và một điều kỳ diệu đã đến, cả bố và mẹ đều hiểu, ông bà sẽ trở về sớm nhất ngay khi có thể để gặp đứa con trai đang đơn độc một mình. Hai ngày sau, cả bố và mẹ đáp chuyến máy bay sớm nhất trở về. Ngày hôm ấy thật sự tuyệt vời, tôi ôm chầm lấy bố mẹ. Một cái đánh vai nhẹ của bố, một cái xoa đầu đầy trìu mến của mẹ. “Bố mẹ xin lỗi vì luôn nghĩ con đã chững chạc, đã có thể tự lo cho mình và cả công việc bận rộn nhiều khi đã cuốn bố mẹ vào sâu. Từ giờ bố mẹ sẽ cố gắng tối đa để ở cạnh con hết mức có thể. Nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là phải thi đỗ đại học cho bố mẹ”. Tôi đưa tay chào kiểu quân đội:”Vâng, thưa bố mẹ”. Và rồi năm ấy, mối quan hệ giữa tôi với bạn bè cũng được cải thiện đáng kể. Cũng trong năm đấy tôi đã thi đỗ vào Đại Học Bách Khoa, khoa kiến trúc. Vì sao tôi lại thi vào ngành ấy nhỉ? Câu trả lời đơn giản thôi, vì tôi muốn thiết kế nhà cho tất cả mọi người, vì tôi muốn mỗi ngôi nhà tôi thiết kế nên đều sẽ là những lời cầu chúc hạnh phúc của tôi đến mỗi gia đình và vì tôi muốn mọi người đều cảm nhận được cái cảm giác ấm áp mà tôi đang có được khi ở cạnh gia đình thân yêu.
Các bạn à, trong cuộc sống của mỗi chúng ta luôn có những biến cố và nó có thể làm ta thay đổi thậm chí còn làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của ta. Nhưng chắc chắn trong sự xáo trộn ấy cũng sẽ xuất hiện những hướng đi mới cho chúng ta. Điều quan trọng là ta có thể nắm bắt tia sáng tốt đẹp ấy hay không mà thôi. Hãy lựa chọn một hướng đi đúng đắn để đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo của nó nhé! Have a good choice!